This site uses cookies.
Some of these cookies are essential to the operation of the site,
while others help to improve your experience by providing insights into how the site is being used.
For more information, please see the ProZ.com privacy policy.
This person has a SecurePRO™ card. Because this person is not a ProZ.com Plus subscriber, to view his or her SecurePRO™ card you must be a ProZ.com Business member or Plus subscriber.
Affiliations
This person is not affiliated with any business or Blue Board record at ProZ.com.
English to Vietnamese: REAPER General field: Other Detailed field: Poetry & Literature
Source text - English I wouldn’t call it a war. Extermination maybe. Though I’d more aptly describe it as a harvest. By the time they reached our world and penetrated the stratosphere, people sought them out in droves to be harvested. Of course, they knew what that actually meant. Otherwise, they wouldn’t have been so eager.
Ten years before the Angels descended from the sky, they had already sent what some referred to as divine retribution: a virus. Though this virus in particular only targeted women. It spread faster than a wildfire and had a 100% mortality rate. Worse yet, it was completely undetectable. In our desperation, we became animals. We locked our wives, daughters, and mothers deep underground under the constant shine of UV radiation and still they got infected. Within five years, the last woman had died leaving the rest of humanity to slowly die with her.
By the time they arrived, we welcomed them with open arms into every one of our major cities. Most bowed their heads and practically begged to be killed. Some fought against them. These were the ones that still remembered the pain of watching their daughters, wives, and mothers die. They couldn’t hope to survive, but at least they could enact their own version of divine retribution.
Looking back at it now, I know that the Angels planned for them. They wanted us to retaliate. Otherwise, where would be the fun? Men charged at them by the millions. Some to die. Some to kill. To the Angels, it was all the same.
Until we killed the first one.
Back when I used to write, I always made sure to name my hero something memorable. If not a strange name, then certainly a strange title. Evan the Incorruptible. Matthew the Harbinger. But in real life, heroes rarely have titles, some don’t even have names. That was the case for humanity’s last hero because nobody knew who he was.
We had only stories. The stories ranged from fantastical to downright fiction, but they always ended the same. We had killed one. The Angels must’ve been as skeptical as we were because they refused to change their tactics. They kept all our major cities and welcomed anyone to try and take it back.
By the fifth dead Angel, they learned of their miscalculation. Soon, we learned of it as well. Human beings shared mana and with it, we could do wondrous or terrible things. Magic no longer belonged to the realm of fiction. The elements bent to our will. Lightning struck where we pointed, tornados formed where we stood, the ground swallowed up entire cities as we willed it.
Suddenly, men stopped volunteering to be harvested. With their newfound power, they decided to fight back, even if victory had already been stolen from us. They had turned us into animals and then backed us into a corner. Foolish.
And that was good enough for us. Looking back, I wonder if we were as foolish as the Angels. We, who were content with dying in our little blazes of glory, having accomplished nothing but thinning their ranks by just a bit. It was selfish, but what is there to expect from men who had nothing else to live for?
None of us had the vision you had. The vision you have.
Tyler put the pen down, staring at the word you. He wondered if his letter would ever find its way to this certain you. While humanity had become animals, one man had gone even further. He had been called a monster by both Angel and man. Nobody knew which side he fought for, only that he killed both indiscriminately.
If Tyler were to write his story, he wouldn’t know whether to make this man the villain or the hero. Oh how he wished he could’ve written this story, but the only way this story continued was if he died. Beside his letter and pen, sitting at the edge of his wooden table was a silver revolver. The single lightbulb above him glinted off its barrel.
A small grin spread across Tyler’s face. He grabbed the gun, its metal like ice, and pressed it to his temple. Enough humans had died where he could stop the bullet with only his thoughts. The bullet couldn’t even hurt him unless he wanted it to. But he did. For the sake of humanity, he needed the bullet to kill him.
With his free hand, he picked the pen back up.
As the last storyteller on Earth, I bestow you the title of Reaper. A monster. A villain. Our last hero.
Go forth, Reaper, my death as an offering. With my passing, there will be only four humans left. I have already contacted two of them and they will die with me. The last I’m sure you will easily find as your powers will have increased two-fold. By then, your mind will stretch the globe, perhaps even the stars. And when you become the last human alive, I cannot even fathom how powerful you will be.
Show our Angels how fragile they are in the face of a god.
Tyler pulled the trigger.
Translation - Vietnamese Tôi không hề coi nó là một cuộc chiến. Một cuộc diệt chủng, hay thậm chí tôi có thể gọi nó là một cuộc thu hoạch xác thì đúng hơn. Khi chúng đến hành tinh chúng ta và xâm nhập vào bầu khí quyển Trái Đất, đã có hàng đàn người đón chào chúng, chờ để “được” thu hoạch. Tất nhiên, họ biết rằng chúng sẽ làm gì họ. Nếu không họ đã chẳng sẵn lòng đến vậy.
10 năm trước đó, những Thiên Binh (Angels) xuất hiện trên bầu trời, chúng phân tán khắp nơi một thứ mà nhiều người cho rằng đó là sự trừng phạt của thánh thần: một loại virus. Dù vậy, loại virus này chỉ ảnh hưởng đến nữ giới. Tốc độ lây lan của nó nhanh hơn cả cháy rừng với tỷ lệ tử vong là tuyệt đối. Tệ hơn là không một phương pháp nào có thể xác định được ai đã bị nhiễm hay chưa. Trong cơn tuyệt vọng, loài người chúng ta đã hóa thành thú vật. Chúng ta giam hãm mẹ chúng ta, vợ và con gái chúng ta sâu dưới lòng đất và chiếu lên người họ những luồng phóng xạ cực tím, nhưng rồi họ vẫn bị nhiễm bệnh. Trong vòng 5 năm, loài người bắt đầu chết dần cùng với cái chết của người phụ nữ cuối cùng trên mặt đất.
Đến khi chúng đặt chân xuống Trái Đất, loài người chúng ta dang rộng vòng tay chào đón chúng ở mọi thành phố lớn của địa cầu. Phần lớn loài người đều quỳ gối và cầu xin được ban cho cái chết. Một số ít còn lại vẫn chiến đấu chống lại chúng. Những kẻ còn chống cự là những kẻ vẫn còn nhớ đến nỗi đau thương khi nhìn mẹ, vợ và con gái mình chết đi. Họ không màng đến chiến thắng, nhưng ít ra, họ muốn tự tay mình rửa hận.
Nhìn lại những gì đã xảy ra, tôi nhận ra rằng lũ Thiên Binh đã chuẩn bị đón tiếp họ. Chúng muốn ta chống lại chúng. Nếu không ai chống lại thì còn gì là vui chứ? Hàng triệu người xông lên trước họng súng của chúng. Có người để chết và cũng có người muốn giết. Nhưng trong mắt lũ Thiên Binh, tất cả mọi con người đều như nhau thôi.
Cho đến khi chúng ta giết được tên đầu tiên.
Khi tôi còn là một nhà văn, tôi luôn đặt cho nhân vật của mình một cái tên thật là đáng nhớ. Nếu không phải là một cái tên lạ tai, thì cũng phải là một tước hiệu đặc biệt. Evan bất bại, hay là Matthew sứ-giả-tử-thần. Nhưng trong đời thực, anh hùng không phải ai cũng có tước hiệu; không phải ai cũng có tên. Người hùng cuối cùng của nhân loại là một người như vậy, bởi không một ai biết tên anh ta.
Những gì chúng tôi có chỉ là những câu chuyện truyền miệng. Những câu chuyện bắt đầu chỉ là chuyện hoang đường đến những câu chuyện viễn tưởng theo đúng nghĩa, nhưng mọi câu chuyện luôn có chung một cái kết. Chúng ta đã giết được một tên trong số chúng. Lũ Thiên Binh cũng có vẻ là không tin vào những câu chuyện đó, giống như chúng ta, bởi chúng vẫn không chịu thay đổi chiến thuật. Chúng đóng quân ở mọi thành phố lớn của thế giới và chào đón bất cứ ai muốn chiếm lại những nơi đó.
Chúng nhận ra rằng chúng đã tính sai chỉ khi ta đã giết được năm tên trong số chúng. Không lâu sau, loài người cũng nhận ra được một điều. Con người chia sẻ một lượng mana nhất định với nhau, và có thể làm nhiều điều ghê gớm với số năng lượng đó. Từ đó, ma lực không còn tồn tại trong thế giới giả tưởng nữa. Sấm sét đánh vào nơi chúng ta muốn, gió lốc cuồn cuộn hình thành sau lưng ta, và nếu muốn, ta có thể tạo nên một cơn chấn động có thể nuốt chửng cả một thành phố.
Rồi đột nhiên, loài người không còn một ai tự nguyện làm vật hiến thân nữa. Với ma lực mới hình thành, mọi người đều quyết định chống lại, mặc cho chiến thắng đã bị tước khỏi chúng ta từ lâu. Chúng biến chúng ta thành thú vật và dồn chúng ta vào đường cùng. Thật ngu ngốc.
Và có được như vậy là đã đủ đối với chúng ta rồi. Ngẫm lại, tôi thắc mắc rằng liệu chúng ta có ngu ngốc như lũ Thiên Binh không? Chúng ta, những kẻ đã cảm thấy thỏa mãn khi hy sinh trong một giây phút huy hoàng, chỉ để khiến cho hàng ngũ của địch mỏng hơn một chút. Thật là ích kỉ, nhưng rồi ai có thể trông cậy vào những kẻ đã mất đi tất cả để gánh vác đại cuộc chứ?
Không một ai trong chúng tôi có được tầm nhìn anh đã có. Tầm nhìn mà anh ĐANG có.
----------------------------------------------------
Tyler đặt cây bút xuống, nhìn trầm tư vào chữ “anh”. Anh ta không biết rằng liệu bức thư này có thể được gửi tới người đó hay không. Trong khi toàn bộ nhân loại đã biến mình thành thú vật, một người đã biến thành một thứ hơn thế. Hắn ta bị gọi là “Quái vật” bởi cả hai giống loài, Nhân Loại lẫn Thiên Binh. Không một ai biết hắn ta chiến đấu cho phe nào, chỉ biết rằng hắn giết cả Người lẫn Thiên Binh không bất kể một ai.
Nếu một ngày Tyler viết lại câu chuyện này, anh sẽ không biết phải viết nhân vật này với hình tượng là người hùng hay là kẻ đại ác. Anh ta ước gì mình có thể viết tiếp câu chuyện, nhưng để câu chuyện có thể tiếp tục được viết lên, anh phải chết. Một khẩu súng lục sáng màu bạc nằm ở một góc trên bàn viết của anh. Nòng súng lóe lên một đốm sáng, phản chiếu từ chiếc đèn đơn độc treo trên trần.
Tyler cười nhẹ, anh cầm lấy khẩu súng lục trên bàn và chĩa vào thái dương. Khẩu súng lạnh như nước đá. Đã có đủ người chết để Tyler trở nên mạnh đến nỗi không một viên đạn nào có thể chạm vào người nếu anh không muốn. Nhưng anh ta phải chết bởi viên đạn này, vì nhân loại.
Anh nhặt cây bút lên với bàn tay không cầm súng của mình.
-----------------------------------------------------------------------------------
Với tư cách là người kể chuyện cuối cùng trên hành tinh, ta ban tặng cho người tước hiệu Tử Thần. 1 quái nhân. Một kẻ đại ác, và cũng là người hùng cuối cùng của nhân loại.
Tiến lên, hỡi Tử Thần, ta tặng cho ngươi cái chết của ta. Khi ta chết đi, sẽ chỉ còn lại bốn Con Người còn sót lại. 2 người ta đã liên lạc được sẽ chết cùng ta, và với sức mạnh của ngươi sau khi chúng ta chết đi, ta tin rằng ngươi sẽ dễ dàng tìm được Con Người cuối cùng. Lúc đó, tiềm thức của ngươi sẽ vươn xa khắp Địa Cầu, có lẽ rằng sẽ tới cả những vì sao. Và khi ngươi trở thành Con Người cuối cùng trên hành tinh, ta không biết ngươi sẽ còn mạnh đến mức nào nữa.
Hãy cho những Thiên Binh của chúng ta thấy chúng mỏng manh thế nào khi đối mặt với chính Chúa Trời.
-----------------------------------------------------------------
Tyler bóp cò súng.
More
Less
Experience
Years of experience: 8. Registered at ProZ.com: Dec 2017.
A bilingual translator with approximately 2 years of exerience. Currently aiming for BA in translating/interpreting in fields of science-technology and engineering. Have done several jobs involving the translation of science-technological documents. Adept in translating short stories, movies or other pieces of literature.